BND025 – Con để dành phòng khi đau ốm
(Không biết tác giả)
Câu chuyện về một bà mẹ già ở Miền Tây, vùng đồng bằng Sông Cửu Long. Chồng mất sớm, bà ở vậy nuôi con được 25 năm. Lúc đứa con gái lớn khôn thành danh ở Mỹ, tháng nào cũng gửi về cho bà một lá thư và 200$ tiêu xài.
Hết xuân này đến xuân kia, cô con gái luôn viện cớ này cớ nọ, không chịu về thăm người mẹ thương yêu. Khi người mẹ mất, cô về làm đám tang rất to nhưng tuyệt nhiên cô không rơi một giọt nước mắt.
Đến khi mở chiếc rương mà bà cụ luôn để ở đầu giường, bỗng cô òa lên khóc nức nở, ôm lấy quan tài mẹ mình hét lên như điên dại: “Mẹ…Mẹ ơi…”
Mọi người vây nhau xem trong chiếc rương có gì. À, thì ra là những tờ đô-la mới toanh còn buộc dây. Và còn một mảnh giấy đã úa vàng, viết nguệch ngoạc được dán dính lại với tấm hình cô con gái lúc mới lọt lòng:
“Tiền nhiều quá, mẹ xài không hết con à. Mẹ nhớ con lắm, mỗi khi nghe tiếng xe ông-đa (honda) là mẹ chạy ra. Lần nào cũng không phải là con hết. Số tiền này mẹ để lại cho con, CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM nghe con.”
Cô con gái đã có tất cả những gì một người phụ nữ có thể có: tiền, danh vọng, địa vị, chồng thành đạt, con ngoan. Nhưng cô đã mất một điều vô cùng thiêng liêng: MẸ !
Có người cảm khái hoàn cảnh nầy qua bài thơ sau đây:
Chồng mất sớm , Mẹ đành ở vậy
Hai lăm năm, nuôi dạy con thơ
Công lao biết mấy bến bờ
Con rời quê cũ, mịt mờ , tăm mây
Tháng từng tháng , vẫn hay gữi Mẹ
Thơ lẫn tiền , mau lẹ là xong
Xuân qua , xuân lại đành lòng
Viện rằng : cứ bận , việc chồng , việc con
Khi Mẹ mất , lo toan , thật lớn
Nhưng trong tâm , không gợn chút buồn
Không hề đễ giọt lệ tuôn
Tiếc thương người Mẹ , vẫn luôn mong chờ
Mãi cho đến tình cờ nhìn rỏ
Chiếc rương xưa Mẹ bỏ bên giường
Giờ thì giọt lệ trào tuông
Tiền con còn đủ ,Mẹ thương mất rồi
Hình con trẻ , ra đời còn đó
Mẹ nâng niu , bày tỏ bao lời
Rằng tiền nhiều quá con ơi
Mẹ xài không hết , gữi thời làm chi
Con nên đễ ,phòng khi cần đến
Khi ốm đau , nơi bến bờ xa
Chỉ mong con sớm về nhà
Thương cho người mẹ , trông đà mõi hơi
———
Con ơi….đánh mất mẹ rồi !!!!
Nhân câu chuyện cảm động nầy, Thuận Hoà xin chép tặng độc giả bài thơ của thi sĩ Đỗ Trung Quân viết năm 1986:
Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ
Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay…
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới!
Đỗ Trung Quân
(1986)
Leave a comment