Sau đây là những dòng thơ thật buồn cho hoàn cảnh của đất nước hôm nay của một số Nhà Thơ, Nhà báo nổi tiếng ở Việt Nam.
Hãy đọc Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm, nguyên Ủy viên Bộ Chính trị, nguyên Trường ban Tư tưởng Văn hoá Trung ương:
Đất nước những năm thật buồn
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành Như kẻ khát nước qua sa mạc Chung quanh yên ắng cả Ngoài đường nhựa vắng tiếng xe lại qua Người giàu, người nghèo đều ngủ Cả bầy ve vừa lột xác
Sao mình thức ? Sao mình mải mê đeo đuổi một ngày mai tốt lành ?
Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại Nội Có còn bay trong đêm Sớm mai còn giữ được màu đỏ ? Bây giờ con cá hanh còn bơi trên sông vắng Mong gặp một con cá hanh khác ? Bao giờ buổi sáng, buổi chiều nhìn ra đường Thấy mọi người nhẹ nhàng, vui tươi Ấm áp ly cà phê sớm Các bà các cô khỏe mạnh yêu đời Hớn hở tập thể dục Bao giờ giọt nước mắt chảy xuống má Không phải gạt vội vì xấu hổ Ngước mắt, tin yêu mọi người
Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta Trong không gian đầy sợ hãi ? Những cây thông trên núi Ngự Bình thấp thoáng ngọn nến xanh Đời đời an ủi Cho người đã khuất và người sống hôm nay …
(22/04/103) (Trích từ Quê Choa của Nhà văn Nguyễn Quang Lập)
ĐIỀM ƠI
Viết sau khi đọc bài thơ “Đất nước những tháng năm thật buồn thật buồn” của Nguyễn Khoa Điềm
Khi Điềm còn ở trên cao Cái buồn thế sự đã vào chúng tôi Bây giờ trời đã chiều rồi Ngẫn ra thì muộn khóc cười làm chi Phố phường vẫn lắm người đi Hoa vẫn nở chẳng có gì khác đâu Khác là ở chốn xa sâu Trẻ em đi học không cầu qua sông Khác là tận ngoài biển đông Chủ quyền ta họ nói không lâp lờ Riêng màu đỏ của ngọn cờ Ở Đại Nội hay biển bờ xa xôi Vẫn luôn phơi phới đỏ tươi Nhạt là nhạt ở tình người Điềm ơi
Lê Duy Phương
(Từ Quê Choa)
Nhà Thơ Trần Mạnh Hảo đáp lời:
Đất nước có bao giờ buồn thế này chăng?
Đêm trường ma giáo mặt trời đỏ Những dòng sông là đất nước thở dài Chó sủa trăng nhà ai ? Không phải vầng trăng đất nước
Tôi ngồi ngót bảy mươi năm Chờ một lời nói thật Bầy sói tru ý thức hệ lang băm Người nông dân bị cướp đất phải hát bài dân chủ Đêm đêm thạch sùng tắc lưỡi bỏ đi
Đất nước đang treo trên sợi chỉ mành Sợi chỉ mành 16 chữ vàng và dối lừa 4 tốt (1) Có kẻ rước giặc lên bàn thờ Xì sụp lạy khấn tàn nhang chủ nghĩa Những giáo điều làm cơm nguội bơ vơ
Xin cứ tự do bán lương tâm cho chó Vãi linh hồn vào thùng rác nhân dân Mối mọt ăn rào rào lòng rường cột Ôi thương thay giẻ rách cũng tâm thần Anh sẩm bạc đầu dẫn đường dân tộc Đám gà què bàn hiến pháp cối xay
Đất nước có bao giờ buồn như hôm nay Những thiên đường vỡ chợ Những học thuyết đứng đường Hoàn lương tượng đài Hoàn lương chân lý Nghị quyết còn trinh bạch cũng hoàn lương
Không ai đuổi cũng giật mình bỏ chạy Nhốt hết mây trời vào hiến pháp tự do Mơ được đứng bên lề đường Nói một câu gan ruột Đất nước buồn Đất nước bị ruồi bu
Đất nước bị cầm tù trong ngực trái Chưa kịp nghĩ một điều gì Sao đã toát mồ hôi ? Có nơi nào buồn hơn đất nước tôi ?
Lý tưởng của loài dơi là muỗi Dơi bay đêm cho đất nước đỡ buồn Không ai tin vào hoa hồng nữa Không ai tin vào dơi nữa Dơi trở về làm chuột khoét quê hương